Myself

Myself
New Life

Friday, January 07, 2011

Mùa đông giữa những... người dưng

Ngày đầu tiên đặt chân đến Thanh Hóa, chiếc xe khách thả mình xuống đường tàu cũ không một lời giải thích (thay vì cho xuống cầu Hạc như mình yêu cầu). Bão!

Xe đạp tuột xích, chiếc áo mưa nhỏ bé không đủ che đống hành lí to đùng. 4 tiếng trước, mình xuất phát từ Hòa Bình – trời không mưa và không có vẻ gì là sẽ mưa lớn như này.
Không hiểu sao lúc ấy không khóc, mình dắt xe vào một nhà ven đường và xin gọi nhờ điện thoại. Cuộc gọi ấy cước 2 nghìn, bác chủ nhà hỏi mình rất ân cần và bảo mình hãy cứ ngồi trong nhà đợi người nhà đến đón. Vài phút sau, chị Na ra, chị mặc áo mưa nhưng mặt mũi thì ướt sũng. Chị Na là người dầm mưa đưa mình đi tìm phòng trọ, đưa mình đi nhập học, đưa mình đi khám sức khỏe đầu khóa ở CS I và dạy mình rất nhiều điều…
Chị Na không phải người nhà của mình, mình quen chị qua một người khác, cách đó chỉ mấy hôm. Thi thoảng, mình đạp xe lên nhà chị, không quen đường thành phố, mẹ chị bảo: “Mày đạp xe kiểu gì mà từng ấy thời gian mới lên tới đây?”. Mình bắt đầu cuộc sống sinh viên như vậy, một ngày chớm đông cuối tháng 9, giữa bão, giữa những người dưng…
Lần đầu tiên xa nhà lâu như vậy, hụt hẫng. Năm ấy (2007) bão nhiều khủng khiếp, gió thổi mưa qua cửa sổ kí túc, chiếu cói mốc lên mốc xuống; nhiều đêm tỉnh giấc, rùng mình giữa cái lạnh đầu đông xen lẫn hơi mưa và mùi chiếu cói… Đã mong sao tất cả chỉ là một giấc mơ.
Được 3 tuần, sau khi bị mình “khủng bố” quá nhiều, ở nhà sốt ruột cắt cử bố vào. Bố vào! Mang theo cả cái chăn bông cho mình, mình cứ tưởng miền Trung thì không có mùa đông nên không mang chăn bông (ôi, cái ngày xưa ngây ngô của tôi), ai ngờ mùa đông miền Trung không những lạnh chả kém miền Bắc mà còn khắc nghiệt hơn với những cơn bão tháng 10...
Hôm sau, bố về. Chờ mãi không có xe đi Hòa Bình nên phải vào bến phía Bắc tìm xe Hà Nội. Chả biết bối rối thế nào mà khi đọc tấm biển: “Gửi xe ban đêm”, mình hiểu là: “Chỉ nhận gửi xe ban đêm, không nhận gửi xe ban ngày”. Mình thu hết can đảm trình bày với bác bảo vệ: “Bác cho cháu gửi xe một lúc, một lúc thôi, tí nữa cháu lấy luôn…”.
Bác bảo vệ, với vết sẹo rất rộng trên cổ, nhìn mình một lúc rồi cười hiền từ, ghi phấn trên yên xe: Gửi xe một lúc. Lát sau, mình ra lấy xe, bác xóa phấn trên yên xe, không lấy tiền gửi xe và cười. Mình có đến bến xe phía Bắc vài lần nữa nhưng không lần nào gặp lại bác cả… Không biết bác có nhớ cháu không? Nhưng bác đã cho cháu thêm một điều giản dị - một điều giản dị biết cười giữa cuộc sống xô bồ này, để cháu thấy cuộc sống ấm áp và ý nghĩa hơn.
Mỗi mùa đông đến đánh dấu thêm một năm mình sống ở xứ người, đánh dấu thêm một khoảng thời gian mà mình gặp được trong cuộc sống biết bao “người dưng” nữa. Bác gái chủ nhà mình trọ trưa nay lại cho một ôm cải bó xôi to để muối dưa (không quên kèm theo hành hoa); những hôm mình về rất khuya, trời lạnh, hai bác vẫn phải thức chờ cửa, chờ mình về để khóa cổng, khóa xe mà không một lời phàn nàn…
Cuộc sống dạy cho mình nhiều điều (và mình cũng phải cố học nhiều điều), có khi thấy đầy hoài nghi trước cuộc đời này, thấy không có gì là tốt đẹp cả, thấy hình như người ta sống cốt chỉ chực đốn ngã nhau… Mỗi lần như thế, những điều giản dị kia lại ùa về, cho mình lấy lại niềm tin; những người dưng còn dành cho nhau những điều tốt đẹp như vậy thì cuộc sống này còn biết bao điều tốt đẹp hơn thế nữa.
Cảm ơn những “người dưng”, không phải bởi những gì mọi người đã làm cho mình mà bởi vì những gì mọi người đã cho mình suy nghĩ về cuộc sống này.
Lại một mùa đông rồi, mùa đông này, vẫn lạnh, đạp xe ngoài đường, khuya… Đường phố thơm mùi bánh khoai, mùi ngô nướng và các đôi tình nhân tay trong tay… Và mình cũng tin, rồi một ngày chúng ta sẽ gặp nhau, người dưng…
Hà Hằng

No comments:

Post a Comment